Con đường đến trường - Cô Huỳnh Thục Đoan

  • PDF.InEmail

CON ĐƯỜNG ĐẾN TRƯỜNG

Huỳnh Thục Đoan - GV Văn

 

Thoạt nghe tiêu đề thấy giống tên của một bài hát rất hay về tuổi học trò chắc người ta sẽ nghĩ ngay đến những con đường bướm hoa của một thời mộng đẹp, đến những tà áo dài tung bay theo vòng quay của chiếc xe đạp hay mối tình đầu e ấp trên những nụ cười xinh… Nhưng không, “con đường đến trường” của tôi không phải là những bước chân tung tăng hồn nhiên trên con đường đầy nắng và gió, đầy thơ và nhạc mà là bước chân rụt rè đầy những âu lo của một cô gái miền quê lần đầu tiến về bục giảng. Đã mấy năm qua rồi, và dù thời gian cứ mãi chảy trôi theo vòng tuần hoàn vô tình của nó kéo theo vạn sự đổi thay tôi vẫn luôn muốn nhớ về, vẫn thường xuyên nhớ về cái kỉ niệm của buổi đầu tiên ấy.

Tôi rời trường Đại học vào một ngày tháng 6, ngày của những cái nắng chang chang oi bức và của cả những cơn mưa rào bất chợt. 23 tuổi - lòng tôi cũng đầy rẫy những cái bất chợt nắng mưa - tôi sửa soạn đặt chân bước vào đời với tấm bằng đại học cùng những ước mơ và lý tưởng. Bước chân trên con đường quen thuộc đã 4 năm xa cách, hít thở cái không khí miền quê thơm mùi khói bếp chen lẫn mùi đồng ruộng, cỏ khô, tôi mơ màng theo đuỗi những ước mơ. Ước mơ! Tôi chợt giật mình khi nghĩ đến cái ước mơ tôi ấp ôm từ nhỏ và giờ nó đã căng đầy: ước mơ làm cô giáo. Ngước nhìn bầu trời quê dịu mát trong màu khói chiều, nhìn con đường quanh co tít tắp còn thơm mùi nhựa mới, nhìn những ngọn đồi hàng cây bao bọc lấy những mái nhà thưa thớt, nhìn ngôi mộ ba tôi còn mới màu vôi…, lòng tôi đầy bất trắc, tôi phải bắt đầu ước mơ của mình như thế nào đây khi tôi chẳng có gì ngoài tấm bằng đại học và những kiến thức học được trong 4 năm qua. Niềm hy vọng được ba dắt đi xin việc đã mãi mãi là một ước vọng đớn đau vì ba đã đột ngột ra đi trước ngày tôi ra trường. Anh chị tôi thì đều đang ở rất xa, bên tôi chỉ có má chưa hoàn toàn bình phục vết thương lòng ba để lại… Tôi ôm giữ ước mơ cho riêng mình và tự nghĩ rằng tôi sẽ bước chân vào đời bằng tất cả những gì tôi đang có, cả cái niềm hy vọng lớn lao mà người ba đã khuất gửi lại trong tôi. Tôi sẽ bước những buớc đi nhẹ nhàng như đang đi trên con đường quê trong buổi chiều dịu mát hôm nay để nhẹ nhàng chạm tới ước mơ của mình.

Vậy mà thời gian cứ trôi đi theo vòng tuần hoàn lặng lẽ của chiếc kim đồng hồ chăm chỉ, tôi cứ hy vọng rồi thất vọng. Những cơ hội đến rồi lặng lẽ bỏ tôi ra đi. Bốn tháng quanh quẫn với những công việc lặp lại lòng tôi tràn ngập nỗi chán chường. Miền quê thân thuộc mà tôi sinh ra giờ cũng không còn đẹp trong mắt tôi nữa mà tầm thường đến lạ. Người ta an ủi tôi rằng coi như đây là thời gian xả hơi sau 4 năm đèn sách, rằng đây là thử thách lòng kiên nhẫn của con người, rằng đây là tất yếu ai cũng phải như vậy để thấy quý trọng thời gian hơn… Lúc đầu tôi còn cười nhưng sau thì tôi thật sự cũng không nhớ mình đã phản ứng lại những câu an ủi đó như thế nào. Bây giờ nghĩ lại tôi lại thấy thật đúng như người ta nói, và nếu có ai  như tôi lúc đó tôi cũng sẵn sàng lặp lại những lời an ủi đó cho họ vì thực sự tôi đã vượt qua thử thách một phần nhờ nó. Rồi một niềm vui lớn đã đến vỡ òa trong tôi khi tôi nhận được cuộc điện thoại của thầy hiệu trưởng của một trường cấp III - ngôi trường mà tôi đang dạy hôm nay. Tôi sung sướng trong niềm hy vọng tràn ngập khi thầy bảo tôi truờng thầy đang thiếu giáo viên văn và nếu tôi chưa có công việc thì có thể đến để thầy gặp. Tôi nhớ rất rõ hôm đó là một ngày gần cuối tháng 10, trời mưa to như trút nước, tôi một mình bắt chuyến xe khách đến trường nằm ở một huyện khác với quê tôi. Trên đoạn đường hơn 60 cây số, phải hai lần bắt xe mới đến được nơi cần đến, tôi miên man suy nghĩ, hồi hộp và lo lắng. Tôi tự trấn an mình bằng việc vẽ ra viễn cảnh tươi sáng ở tương lai khi tôi được hằng ngày bước lên bục giảng, được gọi bằng cô và được có học trò. Nhưng những điều vui vẻ đó không thể nào khỏa lấp được cái cảm giác đầy âu lo trong tôi nhất là khi anh phụ xe bảo tôi chuẩn bị xuống. Trời đã tạnh mưa, khung cảnh hiện ra trước mắt tôi hoàn toàn xa lạ, là lần đầu tiên tôi nhìn thấy, con đường tôi sắp đi cũng là lần đầu tiên in dấu chân tôi. Tôi hỏi đường đến trường và bắt đầu những bước đi của một người “lữ thứ tha hương”, tôi chợt thấy buồn cười cho cái ý nghĩ “vĩ đại” của mình, không biết là tôi sẽ suy nghĩ những gì nữa nếu không nhìn thấy ngôi trường tôi cần tìm hiện ra trước mặt. Đứng im nhìn cánh cổng màu xanh và loáng thoáng hình ảnh ngôi trường với những hàng cây cùng những tiếng ồn ào của học sinh, tôi lặng đi theo mơ tưởng, lòng tôi rối bời với những ý nghĩ trái ngược nhau. Tôi bước vào phòng hội đồng của trường đúng lúc giờ ra chơi, có rất nhiều thầy cô giáo đến hỏi thăm, tôi không giấu được sự ngại ngùng dù vẫn hy vọng rằng mai đây tôi sẽ là đồng nghiệp của họ và căn phòng này sẽ là nơi hằng ngày tôi đến. Tiếng trống vào lớp vang lên, tiếng ồn ào cũng lắng xuống, các thầy cô giáo lại cùng nhau lên lớp để lại tôi một mình trong căn phòng rộng, tôi nhìn ngắm xung quanh trong yên lặng, yên lặng đến nỗi nghe cả tiếng tim tôi đang đập thình thịch. Thầy hiệu trưởng vào và phá tan yên lặng nhưng trống ngực tôi vẫn đập liên hồi, giờ nghĩ lại tôi thấy sao mình ngố quá đi mất vì trông thầy rất bình dân và dễ gần. Xem xét hồ sơ xong thầy bảo tôi thứ 5 đến họp hội đồng để tuần sau chính thức đến lớp. Tôi vui mừng không nói nên lời, có lẽ vui chẳng thua gì khi nhận giấy báo đậu đại học. Tôi chào thầy ra về trong niềm hân hoan lan tỏa khắp người, trước khi ra khỏi cổng trường tôi không quên ngoái đầu nhìn lại để thâu tóm tất cả cảnh vật xung quanh và cảm xúc trong lòng để cất giữ cho riêng mình thành một kỉ niệm không thể nào quên- kỉ niệm về con đuờng đến trường của tôi.

Là một người đứng trên bục giảng, làm bạn cùng bảng đen phấn trắng, vui buồn cùng lũ học trò, dù tuổi nghề dài hay ngắn có lẽ mỗi người đều có nhiều kỉ niệm khó quên. Riêng tôi, chỉ mới hơn hai năm vào nghề nhưng kỉ niệm thật nhiều, buồn vui lẫn lộn nhưng với tôi đó là cả một gia tài, nó giúp tôi tự tin, vững vàng hơn trên chặng đường hãy còn dài phía trước. Mới ngày nào chập chững bước đi trên bục giảng, viên phấn cứ không chịu nằm yên trong tay mà cứ run run, ánh mắt học trò thì có bao điều phải hiểu, hoặc đầy thách thức hoặc trìu mến thương yêu... Những khó khăn buổi đầu cũng theo qua cùng thời gian bởi những lí tưởng, ước mơ của chính mình và cùng với sự giúp đỡ của quý đồng nghiệp. Cho đến hôm nay, dù chưa nhiều nhưng tôi cũng đã có chút ít kinh nghiệm để tự tin hơn khi đứng trước học trò và để thêm yêu quí công việc của mình hơn. Vẫn biết rằng những điều tốt đẹp luôn song hành cùng những bất trắc, đằng sau những ngã rẽ quanh co sẽ là đoạn đường bằng phẳng. Nhưng, đứng giữa những giá trị của trưyền thống, thành quả của hiện tại và mục tiêu cho tương lai, tôi sẽ thấy trách nhiệm của mình lớn lao hơn. Và đó sẽ là một nguồn động lực để tôi vững vàng hơn trong vị trí "người cầm lái" để tiếp bước cha anh chở những thế hệ học trò qua dòng sông cuộc đời đến với chân trời tri thức.

Tôi đã thực hiện được ước mơ của mình ở ngôi trường này, những gì tôi có hôm nay trong sự nghiệp của mình một phần lớn được bắt đầu từ đây. Dù con đường phía trước hãy còn dài và nhiều ngã rẽ, dẫu cuộc sống còn có nhiều hướng đi bắt tôi phải lựa chọn nhưng những gì góp nhặt được từ nơi đây tôi xin ghi nhớ mãi như những món quà vô giá mà cuộc sống đã ban tặng cho tôi đặc biệt là cái con đường đến trường của buổi đầu tiên ấy.

 

Tháng 4 năm 2010

 5K

Số tài khoản ủng hộ Hội khuyến học:
Tên: Trường THPT Nguyễn Huệ
Số TK: 218 201 000 xyz
Tại ngân hàng NN&PTNT Quảng Nam
DANH SÁCH MẠNH THƯỜNG QUÂN
CỰU GIÁO VIÊN-HỌC SINH ỦNG HỘ

Xem tại đây: Danh sach cơ quan, cá nhân ủng hộ 20/11/2020 và 20 năm thành lập trường.

1. Công ty Hùng Hoàng Hoa: 10.000.000 VNĐ

2. Công ty Tấn Đức-Đà Nẵng: 20.000.000 VNĐ

3. Công ty sắt thép ThànhViệt: 2.000.000 VNĐ

4. Cựu HS Khóa 2000-2003: 6.500.000 VNĐ

5. Cựu HS Khóa 2006-2008: 3.000.000 VNĐ

6. Công ty TNHH gạch Đồng Tâm Nhất Nguyên: 5.000.000 VNĐ

7. Công ty Trầm Hương Hồng Ngọc: 15.000.000 VNĐ

Hội khuyến học nhà trường xin cảm ơn và ghi nhận tình cảm mạnh thường quân, các em Cựu HS. Chúc hạnh phúc và thành đạt!

Liên kết web

Hiện có 26 khách Trực tuyến

Gallery ảnh

Liên kết Portal mới

congelearning
tracnghiemonline1
csdlnganh
qoofice
solienlacdientu
tracuudiemthi
ooffice so
truonghocketnoi
facebookketnoi
tiengnoihocsinh

Liên hệ

logo_nguyenhue

Thầy Trần Văn Chương - Quản trị mạng
Tam Hiệp, Núi Thành, Quảng Nam
Tel: 0972.889345
Email: tranchuongnt@gmail.com

Thống kê

Các thành viên : 12
Nội dung : 588
Liên kết web : 120
Số lần xem bài viết : 2055063

Cấu hình bố cục

Hướng

Phong cách menu

Màu giao diện

TAVICO TOOLS